Download Đề tài Tác động của game online tới thanh thiếu niên Download miễn phí Đề tài Tác động của game online tới thanh thiếu niên Một trong những mặt trái khác của game online là tệ nạn lừa đảo. Tình trạng lừa đảo xảy ra rất phổ biến Dinh bô linh dã thông nhât dât nuoc nhu thê nào?các em dã hoc tâp duoc gì vê thoi thieu nien cua Dinh bô linh. Dinh bô linh dã thông nhât dât nuoc nhu thê nào?các em dã hoc tâp duoc gì vê thoi thieu nien cua Dinh bô linh. Tiếng anh. Công nghệ. Khoa học Tự nhiên Hoàn cảnh của thiếu niên được bố mẹ đưa đi làm CCCD. 22/09/2022, 21:00 GMT+07:00. Gần đây, đoạn clip về một thiếu niên được bố mẹ đưa đi làm căn cước công dân đang thu hút sự chú ý của dân tình. Đáng nói, đằng sau vẻ mặt ngơ ngác và những 7p dpng cho CBNV-LienVietPostBank Min phi Chuyn khoán khác h thng qua The va Tài khoán; Tü 500 nghin trâ xuông: 3. Trën 500 nghin dn 2 triu: 4. Trên 2 triêu: 5. 14 Tai ATM cüa Ngân hang khác A Chuyn khoân cüng he thng 2. B Chuyn khoán khác h thng qua The va Tài khoân. Tc 500 nghIn trâ xuông: 3. Trên 500 nghin dn 2 triu: 4. håt cua minh ngoái doi, và dó thuong là phiên b£n lý turong hon cua báan than (Sara và cs., 2006). MÙt sô nghien céu truóc ây ua ra già thuy¿t rng, su thieu hut ve Vay Tiền Trả Góp 24 Tháng. Nội dung phim Em Của Thời Niên Thiếu kể về một sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong ngôi trường trung học vào đêm trước ngày thi đại học đã làm thay đổi số mệnh của hai con người. Trần Niệm là một cô gái có tính cách hướng nội, là một học sinh ưu tú trong trường. Cô luôn cố gắng nỗ lực học tập với mong muốn thi đỗ vào một trường đại học tai nạn ngã lầu của một bạn học sinh cùng lớp xảy ra đã gây ra hàng loạt những sự việc phức tạp sau đó. Trần Niệm cũng vô tình bị kéo vào những sự việc đó, trong giây phút Trần Niệm cô độc nhất, một cậu học sinh tên Bắc Dã đã bước vào thế giới của cô tuổi 18, hầu hết mọi người đều ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên vui tươi và hạnh phúc. Nhưng mùa hè năm 18 tuổi, hai người họ đã phải bước vào thế giới của người lớn sớm hơn lứa tuổi của mình, và sau đó là những cuộc chiến đấu thầm lặng có nước mắt, có cả máu thịt… xem phim Em Của Thời Niên Thiếu vietsub, phim Better Days vietsub, xem Em Của Thời Niên Thiếu vietsub online tap 1, tap 2, tap 3, tap 4, phim Better Days ep 5, ep 6, ep 7, ep 8, ep 9, ep 10, xem Em Của Thời Niên Thiếu tập 11, tập 12, tập 13, tập 14, tập 15, phim Em Của Thời Niên Thiếu tap 16, tap 17, tap 18, tap 19, tap 20, xem phim Em Của Thời Niên Thiếu tập 21, 23, 24, 25, 26, 27, 28, 29, 30, 31, 32, 33, 34, 35, 36, 37, 38, 39, 40, 41, 42, 43, 44, 45, 46, 47, 48, 49, 50, Em Của Thời Niên Thiếu tap cuoi, Better Days vietsub tron bo, review Em Của Thời Niên Thiếu netflix, Em Của Thời Niên Thiếu wetv, Em Của Thời Niên Thiếu phimmoi, Em Của Thời Niên Thiếu youtube, Em Của Thời Niên Thiếu dongphym, Em Của Thời Niên Thiếu vieon, phim keeng, bilutv, biphim, hdvip, hayghe, motphim, tvhay, zingtv, fptplay, phim1080, luotphim, fimfast, dongphim, fullphim, phephim, vtvgiaitri Em Của Thời Niên Thiếu full, Better Days online, Em Của Thời Niên Thiếu Thuyết Minh, Em Của Thời Niên Thiếu Vietsub, Em Của Thời Niên Thiếu Lồng Tiếng Tác giảCửu Nguyệt Hi Thể loạiTruyện Ngôn Tình NguồnFei Yang Tình trạngHoàn Thành Lượt đọc3149 Cập nhật06/11/2015 Truyện Thời niên thiếu của anh và em nói về nữ nhân vật chính hơi yếu đuối..Truyện khá u ám và kiểu tuyệt vọng không có lối tình cảm không thể diễn tả giữa Bắc Dã và Trần Niệm, không thể gọi tên nó, nó không phải là tình yêu đơn thuần nữa, chúng ta phải gọi thứ sức mạnh âm thầm và niềm tin tuyệt đối ấy là gì đây....Liệu có khả năng, trên thế gian này không có tình yêu...?????? Chương mới cập nhật Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Danh sách chương Thời Niên Thiếu Của Anh Và Em Đọc đến đoạn Bắc Dã vì cố cứu vãn thời gian cho Trần Niệm đi thi mà phải thú nhận thêm 1 tội nữa mà anh quá Trong truyện có nhiều triết lý quá hay và sâu sắc, nó làm em nhớ đến bộ phim Mama don’t cry, cô gái đáng thương cũng gặp phải tình cảnh như Trần Niệm nhưng pháp luật lại k định tội tụi khốn kiếp đó, vì chúng là trẻ vị thành niên Trịnh Dịch nói rất đúng, tại sao những nỗi đau của người bị hại lại trở thành bàn đạp cho tương lai sáng lạn của tụi kia, cho chúng thay đổi cuộc đời Còn những người tốt bụng, vì kích động, vì lòng thù hận, vì sự thống khổ của bản thân hành động sai lầm như Trần Niệm, như Bắc Dã lại gánh lấy sự trừng phạt tai ương Luật pháp chỉ đại diện cho công lý, chứ nó chưa bao h là công lý cả bởi công lý chính là đạo đức, là trái tim lương thiện của mỗi con người LikeLiked by 4 people Trần Niệm về đến nhà, tắm rửa gội đầu, thay bộ váy sạch sẽ. Cô tìm cuốn từ điển Oxford, hoa nhĩ hoàn phơi khô bay ra rơi xuống trên lớp thật mỏng, màu hồng nhạt, trong suốt, ở trên có đường vân lấy thẻ đánh dấu sách bằng gỗ đã mua ra, quét một lớp keo cực mỏng, nhẹ nhàng dán hai đóa hoa lên, để vào trong túi thẻ đánh dấu trong suốt niêm phong trở về trường, mua một cái ly trà tốt nhất trong cửa hàng tinh phẩm, đến bưu điện gửi cho Trịnh Dịch;Cô đi đến chỗ phòng bảo một giờ năm mươi phút trưa, chuông tan học vang lên, học sinh lớp 10, lớp 11 tuôn ra sân vài ngày, cô đã thoát khỏi cuộc sống của liếc nhìn vị trí bên kia đường, đi từ bậc thềm xuống, đi về hướng nhà, không nhanh không chậm, là tốc độ bình thường của cô, đi đến chỗ rẽ ở tường trường, theo thói quen quay đầu nhìn một xanh trăm hoa, các học sinh mặc đồng phục vui mừng cười nói, thanh xuân hào xanh đi, đèn đỏ dừng; cô băng qua đường, đi tới cánh đồng hoang cỏ dại mọc um tùm, chờ một lúc, tiếp tục đi, đi vào khu vực nhà xưởng yên tĩnh mênh mông, đi tới trước ngôi nhà cũ nát có cánh cửa cuốn dâu tằm xanh tươi, xích đu treo ở nay về sau, bóng cây sạch sẽ chỉ thuộc về ký ức. Đã từng có bao lần mặt trời lặn trăng lên, một thân cây, một căn phòng, chính là ngôi nhà của thiếu niên; mà sau này, có lẽ là chân trời của mỗi không nhanh không chậm đi lên cầu thang, lấy chìa khóa mở cửa cuốn. Cô tự nâng cửa lên, rầm một tiếng bụi bặm mù mịt; cô phủi phủi, lại nhẹ nhàng đóng cửa nhiều ngày không có người ở, mùi gỗ ẩm thấp trong nhà nồng hơn. Nhưng cô rất nằm sấp trên bàn một lúc lâu, vuốt ve đàn guitar của cậu, nghĩ tới ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô lúc cô bị đẩy vào phòng thẩm lấy một con dao nhỏ ra, chầm chậm và dùng sức khắc một dòng chữ trên chiếc bàn học họ ngồi đối diện vô số ngày“Anh Tiểu Bắc, chờ em lớn lên rồi, quay về bảo vệ anh.”Cô nhẹ nhàng thổi một cái, vụn gỗ tung leo từ cửa sổ ra ngoài, theo cầu thang thoát hiểm lên đến mái nhà, nhìn ra xa thành phố và đường trời xanh trong vắt, cô ôm mình ngồi hóng gió trên mái đến khi tiếng chuông vang lên, xe lửa ầm ầm lao qua, mùi thơm bánh mì nướng màu vàng nổi từ mái nhà xuống, đứng trên bức tường ngoài sân thật cao, chân phát run, hít sâu một hơi, nhảy đau từ lòng bàn chân xuyên qua toàn thân, đánh thẳng đỉnh lảo đảo mấy cái rồi đứng vững, chậm rãi đi tới tiệm bánh mì, mua hai cái bánh mì rắc dừa mới ngồi một mình ở cửa, từ từ ăn cùng, cô đứng dưới ánh mặt trời, ngửa đầu nhìn cánh cửa sổ nhà thiếu niên, nhìn rất cùng, cô cúi đầu, đi một cách chậm rãi, vừa đi vừa giơ mu bàn tay lên, dùng sức dụi dụi mắt, nhưng cô không không có gì hay để khóc.…Trong phiên tòa, Trịnh Dịch vô cùng kinh tiếng không gặp, Trần Niệm đã cắt tóc ngắn ngang gần như lập tức nhìn về phía Bắc Dã ở một đầu khác trên tòa, vì bị giam, tóc cậu bị cắt rất nhưng, điều kì lạ là, bản thân hai người xuất hiện trong cùng không gian, chỉ không trao đổi ánh mắt. Tựa như người xa Niệm ngồi giữa tòa tiếp nhận câu hỏi,“Lần đầu tiên hai em gặp nhau là lúc nào?”Đầu hẻm, 110, họ chưa kịp thấy rõ mặt đối phương đã bị người khác ép hôn nhau. Khi đó, cô chán ghét, xấu hổ, khi đó, ai sẽ biết vận mệnh của họ ràng buộc cả lại sẽ biết, thấy ác bá làm nhục, cô không coi thường, cô không thờ ơ, cô cầm điện thoại lên gọi báo cảnh sát sẽ báo đáp cô một thiếu niên sẵn lòng đánh đổi tự do, đánh đổi sinh mạng vì cô, báo đáp cô sự yêu mến và bảo vệ cả đời.“Trên đường em về nhà, em nhìn thấy phía trước có một đám người…”Trần Niệm nhẹ giọng nói, tốc độ nói đặc biệt từ tốn, nhưng cũng không nói lắp; tựa như mỗi một chữ đều suy nghĩ cặn kẽ, đến từ đáy cô dịu dàng và êm tai không đang chứng minh ngày hôm ấy Bắc Dã không hề muốn cưỡng hiếp cô, cậu không phải là người áo mưa; chứng minh đêm hôm ấy, Bắc Dã đã uống này, Trịnh Dịch phát hiện sợi dây đỏ quấn trên cổ tay cô đã không còn. Ngược lại trên cổ đeo sợi dây đỏ, xâu một chiếc chìa khóa, treo ở vị trí nay Trần Niệm đặc biệt xinh đẹp, mái tóc ngắn mới cắt, dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ màu xanh lá nhạt kẹp ra sau tai, để lộ cái tai và gò má trắng nõn như một vầng trăng lưỡi liềm trăng hướng về phía chỗ Bắc tòa, cô lại mặc váy đồng phục, sạch sẽ xinh đẹp, vị trí áp ngực trái trên áo có một cái túi nhỏ, để hai đóa hoa nhĩ hoàn mới ngắt, hoa loa kèn nhỏ màu đỏ tím, nở thật xinh trên tai cô, vị trí vốn nên có lỗ khuyên tai cũng vẽ hai đóa hoa không giống một người bị hại hay nhân chứng. Cô giống một người yêu đến nơi hẹn. Khuôn mặt xinh đẹp, lời tâm tình dịu Dịch lần nữa ý thức được, giữa cậu và cô có một hình thức chung sống mà người ngoài vĩnh viễn không có cách nào hiểu Dã luôn không nhìn thẳng cô, cô cũng giống như hai đường thẳng song song, tự vui buồn, không có quan hệ gì với sư của Bắc Dã cố gắng hết sức bào chữa cho cậu, Bắc Dã lại yên lặng điềm mọi nhân vật làm chứng tố giác, sự thật phạm tội đã định, đối mặt các loại tố cáo và chứng cứ, thiếu niên Bắc Dã nhàn nhạt gật đầu, thừa nhận, lần lượt trả lời “Phải”, “Là tôi.”Trần Niệm lui về chỗ ngồi, mắt nhìn phía trước, giống như mắt nhìn một vùng sa mạc trong cùng, phiên tòa thuận lợi kết phán tuyên án “Tất cả đứng dậy!”Âm thanh “rầm rập”.Bắc Dã đứng, Trần Niệm đứng, mọi người đều trường cực kỳ yên tĩnh “… Giết hại Lại Thanh, chứng cứ xác thực, thú nhận không giấu giếm,… Thái độ nhận tội tốt, chủ động cung khai… Cung cấp manh mối cho cảnh sát phá vụ án người áo mưa, tích cực nhận sai… Vị thành niên…Tuyên án tù có thời hạn bảy năm.”Gõ người vang lên, rào rào. Cảnh sát sắp dẫn thiếu niên người đan xen, Trần Niệm đột nhiên nhìn về phía Bắc Dã, Bắc Dã cũng đang nhìn về phía Trần Niệm trong tích có trời mới biết, anh/em yêu em/anh nhiều thế vậy, không giấu được; ngậm miệng, đôi mắt cũng sẽ nói khắc ánh mắt va chạm ấy, siết lấy nhau, là tạm biệt, lại không giống tạm biệt. Hai đứa trẻ, ánh mắt gắt gao quấn lấy, là sự thân mật mà nắm tay, ôm chằm, thậm chí hôn nhau cũng không thể sánh bằng; là sự kiên trì gần như thảm bóng người hỗn loạn, họ tìm thấy nhau, xuyên qua nước mắt mông lung, ánh mắt ấy lưu luyến như vậy, bi thương như vậy, nhưng lại tràn đầy cảm kích như nắm chặt chiếc chìa khóa ở ngực; cậu bị cảnh sát kéo đi, chậm rãi lùi ra sau, đôi môi khe khẽ nhúc nhích, im lặng nói một chữ Vọng Kim Tâm, Trần Niên Bất Di 1.1 Bắc trông về Niệm, mãi không thay đây, là ai cầm cành cây viết một cái tên dưới ánh nắng hè rực rỡ, cho thiếu niên biết, Kim Tâm;Trước đây, là ai dùng ánh mắt dụ cô đọc ra một cái tên, dùng đầu lưỡi đưa một viên kẹo chua ngọt;Trước đây, là ai chạy dọc theo bậc thềm của sân khấu ngoài trời trong mưa, bàn tay của tuổi trẻ nắm nhau trong không thế, lại là ai tỉnh lại từ trong ký ức, phát hiện mình ngồi trong cửa sổ của một đoàn xe lửa thong thả chạy;Lại là ai ở trong toa xe tràn ngập mùi mì ăn liền, âm thanh huyên náo, ngắm nhìn cánh đồng hoang và cái lòng đỏ trứng lớn đi qua vô số lần ngoài cửa sổ, nghĩ về Darwin, nghĩ về đề Sinh vật, nghĩ về cá hề, hải quỳ và địa y;Nghĩ về,Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí Sáu, cỏ xanh mọc um tùm,Trần Niệm nhìn mái nhà của nhà Bắc Dã ngoài cửa sổ xe lửa nhanh chóng biến mất, hai dòng lệ rơi như mưa trút ngày nào đó,Họ ngồi trên mái nhà thật cao, cô hỏi—— Bắc Dã, điều anh muốn nhất là gì?—— Anh thích một người, anh muốn cho cô ấy một kết cục tốt thế mà xt0305tz【Ngoại truyện vô trách nhiệm chờ quyết định, hai lá thư】【Thư Trịnh Dịch viết】Trần NiệmThấy thư bình là lá thư thứ chín viết cho em, anh đang nghĩ viết đến lá thư thứ mấy em mới có thể hồi âm. Tùy ý nói vậy. Thực ra không sao, anh biết em sẽ từ hôm tạm biệt ấy, cũng không biết tình hình gần đây của em thế nào. Anh tìm Tiểu Mễ hỏi thăm, em ấy nói em sống rất yên tin yên ổn mà Tiểu Mễ nói, vì em khác với tất cả những cô gái anh từng gặp, Trần gian trôi nhanh thật, chớp mắt một năm đã qua rồi. Anh từng định viết thư cho em mỗi tháng, tiếc là thực sự bận thành phố Hi mọi việc đều ổn. Bắc Dã cũng sống rất yên ổn, vẫn như trước đây anh kể qua với em, mỗi ngày làm công, học trước họ lắp ráp thiết bị cho nhà máy lắp ráp, tháng này mài linh kiện giúp nhà máy máy công ấy rất thông minh, việc gì cũng chạm tay một cái là biết. Hôm qua cậu ấy lại lập công đấy. Linh kiện mà cậu ấy mài giúp nhà máy máy công cụ, thu nhỏ đến 0,1 mi-crô-mét phá vỡ kỉ lục sai số đo lường. Anh không hiểu thuật ngữ chuyên ngành như tỉ lệ hao mòn máy gì đó lắm, nhưng nghe đồng nghiệp phụ trách họ nói, cái đó tương đương với việc tiết kiệm hơn một triệu cho nhà máy máy công nghiệp còn nói, Bắc Dã rất hiểu chuyện, thái độ khác với những người khác; có người vò đã mẻ còn sứt lãng phí thời gian, cậu ấy lại rất nỗ lực nghiêm túc, muốn học việc, cũng muốn ra ngoài trước thời ấy trưởng thành rồi, nghe nói có lần bạn cùng phòng của cậu ấy lén bóc thư em viết cho cậu ấy, cậu ấy vào lâu như vậy, một lần duy nhất cảm xúc không ổn định, suýt nữa đánh nhau, nhưng cuối cùng không ấy nhịn ấy luôn biểu hiện rất tốt, ngoại trừ nói rất ít, giáo viên dạy lớp văn hóa cho họ tuổi xấp xỉ cậu ấy, người rất dịu dàng hiền hòa cũng không cạy miệng cậu ấy ấy nói với anh, Bắc Dã học lớp văn hóa cũng rất nghiêm túc, nhưng không kính trọng giáo viên, gặp mặt đều không chào. Anh nói đùa, mắt cậu ấy mọc trên đỉnh đầu, không nhìn thấy trước anh đi thăm cậu ấy, hình như cậu ấy lại cao hơn; Trần Niệm, em cao hơn rồi phải không?Nhưng người vẫn gầy như vậy, em chắc cũng giống rồi, có một số việc phát triển đến bây giờ đã có chút thành quả, muốn nói với em một chút. Bắt đầu từ năm ngoái, anh xin tổ chức hoạt động phòng chống và ngăn chặn bạo lực trường học, cấp trên rất coi trọng. Đến bây giờ đã có kết quả ra, trên thế giới này không có vấn đề khó khăn không giải quyết được, chỉ có không dành đủ sự quan tâm và và sức nên anh thường nghĩ, nếu trước đây khi Tăng Hảo và Ngụy Lai ầm ĩ đến Cục, có người, ví dụ như anh, dành đủ sự quan tâm và sức lực, có phải mọi chuyện về sau sẽ không xảy ra hay Niệm, từ đầu đến cuối anh nợ tới bây giờ, anh vẫn muốn nói với em một tiếng xin vì dễ dàng hứa hẹn, bởi vì phụ sự tín nhiệm của em, bởi vì không bảo vệ tốt cho em; đến mức em giữ thái độ nghi ngờ với cộng đồng anh ở, đến mức về sau khi em lẻ loi không ai giúp đỡ nhất, không tìm được con đường đúng anh biết, em lại sẽ thản nhiên nói, không phải chuyện của một mình luôn bình tĩnh như thế, em luôn nhìn thấu đáo mọi mà Trần Niệm, anh thường suy nghĩ, anh rất muốn biết, em của bây giờ, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay như còn, anh muôn phần cảm 29 tháng 10 năm 2016.……【Thư Trần Niệm viết】Với tính cách của Trần Niệm thì sẽ không viết thư, lá thư này coi như tài liệu văn bản phản hồi việc tạm tha.……Cảnh sát TrịnhChào cái bốn năm đã trôi qua bút lên, cảm thấy không biết nên nói học suôn sẻ, em đang tiếp tục học thạc lá thư này là vì cảnh sát Tiểu Diêu nói, trong thời gian tạm tha Bắc Dã rời khỏi thành phố Hi đi nơi khác, em phải viết một số tài liệu văn bản chứng minh tình trạng của anh ấy và tình trạng của em bình thường và tích cực hướng về phía trước. Em không biết thư có tính là văn bản chứng minh hay tháng Tám khi đi đón Bắc Dã không gặp được anh. Cảnh sát Tiểu Diêu nói anh đi Bắc Kinh họp lại việc đi đón anh ấy, có một chuyện nhỏ. Lúc anh ấy đi ra, hai tay trống không, ngoại trừ một bộ quần áo ra thì không có gì cả. Lúc đó em rất khẩn trương, sợ quần áo em mua không vừa vặn, không ngờ anh ấy mặc vừa. Em nghe nói, người ra ngoài, quần áo cũ phải đốt bỏ, có thể đốt xui xẻo; nhưng anh ấy nói không ấy nói, không bao giờ đốt quần áo nói, đốt quần áo cũng không đốt hết chuyện đã làm, chỗ đã nói ấy dường như vẫn ở trước mắt, kết quả hai tháng đã trôi qua, cảnh sát Tiểu Diêu lại gọi điện thoại thúc giục tài liệu văn bản. Em nghĩ, tài liệu văn bản cũng là cho anh đọc, phải “bình thường”, phải “tích cực hướng về phía trước”, liền viết lá thư cho mấy năm, anh luôn viết thư cho em, em kì thực cảm kích, bởi vì anh luôn kể chuyện của Bắc Dã. Em lo anh ấy chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Đọc thư của anh, biết anh thường đi thăm anh ấy, em mới yên không bao giờ trả lời thư, bởi vì em không muốn nói chuyện với anh. Em biết anh đang giúp nhóm La Đình, trong lòng em tức giận, tại sao không ngăn cản Ngụy Lai sớm một chút, tại sao còn muốn giúp nhóm La Đình?Họ lần lượt được cho cơ hội, nhưng nỗi đau em và Bắc Dã chịu đựng thì sao?Cái đêm bốn năm trước ấy, em căm hận thành phố đó, căm hận mỗi một người sinh ra ở thành phố đó, kể cả anh, kể cả mẹ ở xa ngoài thành phố, kể cả em rất cố gắng muốn lớn lên nhưng luôn nhỏ yếu, kể cả những đối thủ rõ ràng là người cùng lứa tuổi nhưng lại ỷ vào sự che chở và quyền lợi không biết ai cho mà còn đáng sợ hơn người trưởng cảm xúc của đêm đó đã dần phai nhạt, em của bây giờ đã không có cách nào miêu tả chính xác. Bởi vì thời gian mài chúng đi, mỗi khi em nhìn lại, em cho rằng sẽ nhìn thấy bi thương, nhưng thứ quãng thời gian ấy để lại cho em là cây dâu tằm, cùng đèn đường, xích đu, cùng hoa nhĩ hoàn, xí muội, cùng kẹo dẻo gấu, còn có mùi thơm bánh mì nướng trong nắng lẽ vì đêm ấy, ngủ trên giường của Bắc Dã, anh ấy ôm em, chia một nửa đau đớn. Em cảm giác được, anh ấy đã lấy đi hơn một nửa. Chỉ có điều, loại thể nghiệm này các anh không ai có thể hiểu có anh ấy và em đầu từ rất lâu, em đã quên lãng nhóm La Đình, nhưng cũng không thể nói là tha luật nhiều năm như vậy, thấy được cái tốt, cũng thấy được cái không lớp cũng từng nói đến thanh thiếu niên phạm tội, thầy dạy luật luôn nói, hình phạt kiểu trút giận sẽ tạo ra hình phạt lớn hơn tội, phá hỏng cơ sở pháp luật. Nói đặc biệt là thanh thiếu niên mất đi tất cả trong thời điểm nên học và xây đắp nhân sinh quan nhất, ra ngoài dễ đi vào con đường xấu xa chân chính hơn, ô nhiễm xã nói, luật pháp là nhân tính, song song với việc trừng phạt người có tội, nó để lại cho xã hội niềm hi vọng mức độ lớn thực ra không đồng ý việc thầy đứng ở góc độ của thủ phạm mỹ hóa về pháp vì, niềm hi vọng, chỉ có một số người điều mâu thuẫn là, mỗi khi em nghĩ tới Bắc Dã, em lại hi vọng pháp luật khoan dung với anh ấy thêm một nói xem, con người có phải rất giả dối đó không lâu, em nhận được thư xin lỗi La Đình viết. Tâm trạng khi ấy rất bình thản. Em hoàn toàn không suy nghĩ cảm thấy, trạng thái cô ấy trở lại đó là một kết quả tốt. Về phần có tha thứ hay không, em chưa hề nghĩ đến vấn đề đến bây giờ, em vẫn cho rằng tổn thương đối với người bị hại là không công đồng thời em cũng phải thừa nhận, nếu ngay cả pháp luật cũng trả thù đả kích, hủy diệt rồi sau đó vui vẻ, thế giới này đúng là điên cuồng và kinh không hề mong muốn như nghĩ, em của bây giờ, chẳng qua là đã tìm được một điểm cân bằng giữa hai nhỏ, em cho rằng không phải đen thì là trắng, không có khu vực trung gian; cũng cho rằng, điểm đen tức là hoàn toàn đen, điểm trắng tức là hoàn toàn sau khi lớn lên tiếp xúc với quá nhiều người và việc, em phát hiện, con người là loài động vật phức tạp nhất trong giới tự nhiên, nhân cách của họ có thể có nhiều mặt; giả dối và chân thật, ác độc và lương thiện, xấu xí và đẹp đẽ, có thể tồn tại trong cùng một trái nên nói là tất nhiên tồn tại trong cùng một trái đời này, không có một trái tim chỉ có chân thật, lương thiện và đẹp đẽ; chỉ có mặt tốt lại không có mặt xấu đối lập với từng có người như đấu tranh trong lòng người, chẳng qua là để tìm được điểm cân bằng như nhiều năm trước, em nhắc tới bộ phim kia, em mang theo dao, em có ý nghĩ giết chết Ngụy Lai, đây là một suy nghĩ xấu như nhiều năm trước, Bắc Dã muốn hoàn thành kế hoạch, có ý nghĩ giết chết Lại Tử, đây cũng là một suy nghĩ xấu xa. Nhưng khi thấy Lại Tử không nhẫn tâm ra tay; nhưng sau đó lại đập đầu anh ta dưới ảnh hưởng của rượu cồn và căm em đều đang tìm, có đôi khi đi lệch, có đôi khi quay trở Dã nói, những năm này là chuyện tốt cho anh ấy. Phán quyết kia đã đánh thức nhân sinh hỗn độn méo mó trước đây của anh không biết có phải anh ấy đang an ủi em hay không, nhưng anh ấy quả thực đã trở nên chín không thay đổi là, bất kể năm năm trước hay năm năm sau, anh ấy cũng là người cứng cỏi nhất mà lại dịu dàng nhất em đã gặp, giống như một ánh đèn đường sáng lên lúc hoàng đây, mỗi khi nghĩ đến việc anh ấy mất tự do, đi lại ở nơi tối tăm không ánh mặt trời, lại viết toàn điều tốt đẹp trong cuộc sống trong thư gửi cho em —— chim con bay đến cửa sổ, nó có lông màu xanh lá; hoa nhỏ nở trong khe hở, nó có cánh hoa màu hồng nhạt. —— em đều muốn rơi nói xem, sao anh ấy có thể tốt như vậy?Hôm qua, anh ấy dẫn em đi bấm lỗ tai, đi trên đường, anh ấy bỗng nhìn bầu trời, nói với em Nhóc nói lắp, em xem mây kia có giống một trái tim ngẩng đầu nhìn, giống đang thổi,A, trở nên giống một đóa hoa rồi. Anh ấy nói, giống hoa em vẽ trên tai hôm ở phiên vậy, giống đây, trong tiềm thức của em, em oán trách anh, nhưng sau này em phát hiện, nguyên do ở bản thân một quyết định con người làm, cuối cùng đều phụ thuộc vào bản thân, không liên quan đến người năm gần đây, em suy nghĩ vô số lần, nếu hôm ấy sau khi đâm Ngụy Lai bị thương, em gọi điện thoại cho anh chứ không phải đi tìm Bắc Dã, chuyện có thể khác hay hè ấy, có phải không cần kinh hoàng sợ hãi, ngày đêm sống trong run rẩy như vậy hay những năm về sau, có phải sẽ không cần sống khổ cực như vậy hay không có nếu dù đảo ngược thời gian, em cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh, em cũng sẽ không chùn bước đi tìm anh ấy, đây là bản năng. Bởi vì, anh ấy là người duy nhất em tin cậy trên thế gian này, giao phó bằng sinh em chia sẻ hạnh phúc, bọn em chia sẻ gian khổ. Bọn em chia sẻ ánh mặt trời, bọn em chia sẻ sự tối nhớ, quãng thời gian ấy, anh ấy luôn quen hỏi em “Em có tin anh không?”Đương nhiên em tin một lần anh ấy hỏi, em liền tin thêm một ấy nói em không giết người, em liền tin em không có. Đây là sức mạnh để em có thể kiên định đi con đường pháp luật từng có một ai bảo vệ em giống như anh ấy, bảo vệ nội tâm em tránh bị bóng tối xâm nhập, bảo vệ tâm hồn em tinh khiết nguyên ai có thể nghĩ đến, người bảo vệ em, nỗi khổ cực mà bản thân anh ấy nếm trải đây?Anh ấy từng nói, hi vọng có ngày em hiểu ý nghĩa của nhìn lên bầu trời sao; em nghĩ, vì anh ấy, em dần hiểu một lá thư anh hỏi em, có còn tin tưởng, tin sự thật, tin cái đẹp, tin lương thiện, tin bản thân chữ “tin” hay sát Trịnh,Chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn 1 tháng 11 năm 2019. “Quan hệ cộng sinh là quan hệ của hai loài sinh vật sống dựa vào nhau, đôi bên cùng có lợi, thiếu nhau thì sự sinh tồn sẽ chịu ảnh hưởng cực lớn, thậm chí chết.” Giọng giáo viên Sinh học khàn khàn nhưng to rõ, như tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, mỗi một tiếng đều cần cù và đầy trách chiều khô nóng chiếu chếch vào lớp học, vẽ nên đường sáng tối. Trần Niệm ngồi trên ranh giới giữa sáng và tối, cả người vô cùng yên mặt trời che phủ tóc con trên trán cô, vàng rực. Cô nheo mắt, lông mi vừa đen vừa dài, chắn tia sáng một cách vô bóng râm ập tới. Là thầy chủ nhiệm, hai cảnh sát đi theo phía lớp nhất thời yên lặng như tờ.“Trần Niệm,” thầy chủ nhiệm đứng ở cửa, người uy nghiêm trước sau như một hiếm khi có vẻ mặt ôn hòa, vẫy tay với cô, “Em ra đây một chút.”Trần Niệm thấy hai cảnh sát mặc đồng phục kia, mặt khẽ biến liếc nhìn chỗ trống đằng trước, cuối cùng để bút chì bấm xuống, lúc đứng dậy kéo chiếc váy đồng phục dính vào chân một viên Sinh học và bạn học cả lớp chào bằng ánh mắt đưa cô ra ngoài, mắt không nhìn thấy, lỗ tai đi theo, lông tơ trong hốc tai dựng thẳng cả lên, muốn nghe chút điều mới chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Trần Niệm, trấn an “Đừng khẩn trương, chỉ hỏi em mấy vấn đề thôi.”Một cảnh sát sắc mặt nghiêm túc, một người khác rất trẻ, dịu dàng mỉm cười với cô, lại có lúm đồng Niệm gật gật đầu, trầm mặc đi theo thầy chủ nhiệm đến văn phòng. Đi mấy bước, thầy chủ nhiệm quay đầu nhìn học sinh cả lớp tha thiết chờ đợi kia, quở trách “Học hành cho đàng hoàng!”Đến văn phòng ngồi xuống, hơi lạnh của máy điều hòa giống như sâu chui vào lỗ chân mặt thầy chủ nhiệm bình tĩnh. Ông nhìn Trần Niệm, hỏi “Trần Niệm, chắc em biết tại sao hai vị cảnh sát này tới phải không?”“Biết… biết… biết ạ.” Trần Niệm có tật nói lắp, người trái lại không hề khẩn trương, sắc mặt tái nhợt là do trời sinh da mặt rất sát khá trẻ thương cảm cô, hỏi “Biết chúng tôi đến là vì chuyện Hồ Tiểu Điệp nhảy lầu?”Trần Niệm gật đầu, con ngươi đen nhánh nhìn anh ta chằm chằm.“Chúng tôi không hỏi người khác, tới hỏi em, em cũng biết tại sao phải không?”“Hôm đó em trực… trực nhật ạ.”“Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp, em, còn có hai học sinh khác cùng trực nhật. Sau khi quét dọn vệ sinh sạch sẽ, hai bạn kia đi trước, lúc hai em ấy rời khỏi, trong lớp chỉ còn lại em và Hồ Tiểu Điệp.”Trần Niệm gật đầu.“Em nói em đi trước Hồ Tiểu Điệp?”Trần Niệm lại gật đầu.“Hôm đó, Hồ Tiểu Điệp có tiết lộ tin tức gì cho em không?”Trần Niệm lắc đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng.“Em có nhận ra em ấy có gì khác thường không?”Vẫn lắc kia nói chen vào “Có thể kể một chút cho chúng tôi về trạng thái của Hồ Tiểu Điệp hôm đó khi trong lớp chỉ còn lại hai em không?”“Viết… viết… hết trong biên bản rồi ạ.”Thầy chủ nhiệm xen vào “Đứa bé này nói chuyện khó khăn lắm. Lần trước đã hỏi qua một lần, ghi âm hết rồi.”Trần Niệm lẳng lặng nhìn thầy chủ nhiệm một phương suy nghĩ một chút, hỏi “Em nói, hôm đó sau khi tan học không nhìn thấy Hồ Tiểu Điệp, cho nên tự đi về trước?”Trần Niệm gật tuần trước, bảo vệ đi tuần, phát hiện một vũng máu trên gạch lát sàn trước dãy phòng học, thi thể Hồ Tiểu Điệp nát bên Tiểu Điệp là hoa khôi của trường, rơi xuống chết một kiểu xấu luận ban đầu của cảnh sát là tự sát. Nhưng nguyên nhân tự sát vẫn chưa có vấn đề khác, thầy chủ nhiệm bảo Trần Niệm quay về Niệm rời khỏi máy điều hòa, một lớp mồ hôi phủ tới, giống như bọc lớp màng giữ nhìn ánh nắng sáng rực, giống như thấy được thân thể màu trắng sữa của Hồ Tiểu Điệp, một luồng hơi lạnh tràn lên từ lòng bàn lạnh đan mấy bước, phía sau có người gọi cô “Trần Niệm!”Là người cảnh sát trẻ kia, đưa một tấm danh thiếp cho cô. Anh ta mỉm cười, ánh mắt cực sâu, giống như có thể xuyên qua thứ gì đó “Anh họ Trịnh, sau này có chỗ nào cần giúp đỡ thì hãy gọi điện thoại cho anh.”Tim Trần Niệm thịch một cái, cô gật vào lớp, giống như đã nhấn nút tắt tiếng, bút bi, sách bài tập đều yên lặng đến co rút. Trần Niệm làm như không biết, đi về chỗ ngồi của mình. Trong mấy chục ánh mắt, có một ánh mắt cực kỳ sắc bén, muốn đâm một lỗ trên người Niệm liếc mắt nhìn Ngụy Lai ngồi hàng sau, đôi mắt kẻ eyeliner trông đặc biệt sâu thẳm, mang theo sự uy hiếp máu Niệm ngồi xuống ghế, bạn học Tăng Hảo chếch phía trước khều chân cô ở dưới bàn. Trần Niệm vươn tay lần, mò lấy một mảnh giấy từ trong tay cô ấy, viết “Họ hỏi cậu gì vậy?”Trần Niệm trầm mặc, nhìn qua chỗ trống của Hồ Tiểu Điệp ở phía trước, lại quét nhìn người xung quanh trong tầm mắt một lớp bỗng thiếu một người, nhưng mọi người cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ có bạn thân Tăng Hảo của Hồ Tiểu Điệp thỉnh thoảng sụt người còn lại đa phần là thảo luận, tò mò và khó hiểu nhiều hơn buồn bã;Hoặc lo sợ nghi hoặc, trong sinh mạng mười bảy, mười tám tuổi, tất cả đều bí tính và lợi ích lớn của thiếu niên là dễ quên, thoải mái liền có thể đi về phía học sinh một giây trước còn xì xào bàn tán, bây giờ đều yên lặng, mắt họ như nắng hạn chờ mưa, phát sáng thành mấy chục cặp bóng đèn, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường phía trên bảng đen ——Một phút đếm ngược đến giờ tan học!Trong lớp không được phép nói chuyện riêng, nhưng tan học giống như mở lồng chim, học sinh bình thường đã không tuân theo phép tắc chuyển việc đếm ngược từ trong lòng ra ngoài miệng, công khai đếm nhịp cùng giáo viên “Hai mươi… Mười chín…”Dần dần, theo đám đông, tựa như một bầy ong mật từ xa đến viên Sinh học đã quá rõ tính hội tụ và hiệu ứng bầy đàn của sinh vật, bất đắc dĩ lại không cam lòng, không chịu bỏ sách giáo khoa càng nhiều học sinh gia nhập đội ngũ đếm ngược “Mười ba… Mười hai…”Tim Trần Niệm đập đều theo nhịp điệu của các nam sinh như đánh trống. Cô đã dọn cặp ở dưới bàn xong, chỉ chờ chuông tan học reo là lao ra khỏi tối nóng bức, trên cánh mũi cô rịn lớp mồ viên Sinh học không bỏ cuộc, hỏi “Quan hệ khác loài giữa các sinh vật ngoài cộng sinh, ký sinh và cạnh tranh, còn gì nữa?”Học sinh cả lớp phấn chấn trả lời “Thú dữ - con mồi!”“Thú dữ - con mồi!”“Reng reng reng ~”, chuông tan học làm lớp học nổ tung, ồn ào, bàn ghế va đụng Niệm sải bước đi ra khỏi lớp, xác định ra ngoài tầm mắt kia, cô nhấc chân chạy như bay, chạy qua hành lang, rẽ vào cầu thang, giày bata màu trắng thay phiên nhau đến gần như rối loạn trên bậc chân cô rất nhỏ, chỉ sợ không chịu nổi tốc độ này sẽ gãy nam sinh hò hét xông qua bên người cô. Trần Niệm nhắm mắt làm ngơ, gắng sức chạy, thỉnh thoảng quay đầu lại, giống như sau lưng có ác quỷ người khác không nhìn thấy đang đòi mạng cô, là con mồi của thú chuông tan học reo xong, chiếc váy đồng phục màu trắng của cô đã biến mất ở cổng Niệm chạy một mạch về nhà, chạy đến con hẻm nhỏ gần nhà, thực sự không còn sức, chống hông thở hổn hển đi về phía đập như đánh trống, cô lau mồ hôi trên miệng, nắm chặt dây đeo hẻm đá xanh ẩn trong nắng chiều, tựa như tranh sơn dầu, mùi thơm của thịt cắt sợi xào ớt đầy dầu mỡ bay từ bức tường ngoài sân bộp keng keng, là xẻng nấu ăn gõ chảo sắt, còn có tay đấm chân góc, một đám côn đồ tạp mao 1 đang đánh người, nam sinh áo thun trắng cuộn tròn dưới đất, không phản kháng, không có tiếng động.1 Tạp mao một từ chửi Niệm cúi thấp đầu, nín thở đi qua bên người đó hùng hùng hổ hổ, chửi tục luôn Niệm nhìn thẳng nhanh chóng đi qua, rẽ hướng lấy di động ra, vừa bấm hai nút, cổ áo phía sau bị người khác túm giống như gà con, bị kéo vào trong đám người mái hiên phải cúi đầu, đầu Trần Niệm sắp vùi vào côn đồ vỗ mặt cô một cái, hai cái “Con ranh, gọi điện thoại cho ai đó?”Trần Niệm rũ mí mắt “Mẹ… mẹ tôi.”Đối phương túm cổ tay cô vặn sang, trên màn hình hiện số “11”.“110?” Ngay một bạt tai, “Đmm, muốn chết hả!”Trần Niệm ngã lên người áo thun trắng, gò má nóng rát. Cô hối hận rồi, cô không nên nhiều chuyện. Người khác bị thương, người khác chết thì liên quan gì đến cô.“Cái *****!” Tên kia sắp đá một cái, tên khác phất tay ngăn lại, ngồi xổm xuống, túm đuôi ngựa của cô ép cô ngẩng Niệm nhìn thấy ngang hông tên côn đồ này còn buộc đồng phục, là người cùng lứa tuổi với cô, nhưng cách hố sâu không thể vượt qua, giống như kẻ thù trời sinh, thuộc về loài khác đó hất hất cằm, chỉ nam sinh áo thun trắng bị đánh kia “Mày quen biết nó?”Tên đó kéo tóc Trần Niệm, vặn đầu cô qua. Trần Niệm đụng vào một đôi mắt và lông mày đen nhánh, ẩn trong bóng chiều, không thấy rõ cảm xúc.“Không quen…” Trần Niệm nói hơi khó khăn, “Không quen biết.”“Không quen biết?” Tên côn đồ xách mái tóc như ổ gà của cô, lắc đầu cô, “Không quen biết mà mày xen vào việc của người khác?”“Tôi sẽ… sẽ không xen vào nữa.” Giọng Trần Niệm rất nhỏ, có sự hối hận rõ ràng, và xin tha yếu cụp mắt, không dám nhìn mắt nam sinh áo côn đồ nhất thời mất hứng, lại không cam lòng thả cô đi, cò kè “Không quen biết nó thì tại sao mày muốn cứu nó? Hả?” Dường như thực sự rất quan tâm lý do của Niệm “Không biết.”Cô phát hiện không ổn.“Mày thấy nó đẹp trai?”Trần Niệm không lên tiếng, trong đầu không có đáp án. Sự đối mặt vừa rồi kia, đôi mắt cậu dồn ép, trong nháy mắt, đủ để cô xác định là một nam sinh đẹp trai. Nhưng trước đó cô không thấy.“Nó đương nhiên đẹp trai rồi, mẹ nó là người đẹp nổi tiếng trong thành phố chúng ta đó.” Chúng trao đổi ánh mắt, cười đầy xấu xa lại bỉ ổi, “Rất nhiều người xếp hàng lên giường bà ta, fuck…”“Không chừng ngày nào đó sẽ đến lượt tao. Mẹ nó tao đã sớm nghĩ kỹ vào từ phía sau…”Trần Niệm cắn chặt răng, sự nhục nhã không thuộc về cô nổ tung trên mặt cô. Cô càng không dám nhìn nam sinh áo thun trắng kia. Chúng rốt cuộc cười nhạo xong, túm cổ áo Trần Niệm“Mày có tiền không?”“Hả?”“Nó không có tiền, mày có tiền không?”Thì ra là học sinh cường hào ác bá bắt nạt và làm nhục cướp tiền. Hoàn cảnh gia đình Trần Niệm không tốt, tiếc tiền, nhưng lại sợ chúng soát người, cuối cùng đỏ cả vành mắt lấy bảy mươi đồng ra, thấp giọng “Chỉ có chừng… này.”Đối phương không hài lòng chửi “nghèo kiết xác”, giật lấy tiền. Chê tiền ít, phải tìm chút cân bằng tâm lý chứng minh sự táo bạo của mình lớn hơn bảy mươi đồng.“Nào nào nào. Mày đã cứu nó, thưởng cho mày hôn nó.”Trần Niệm sững người, cố sức đẩy ra, tay chống đất bò dậy. Mấy tên côn đồ tiến lên, ba tay bốn chân ghì cô nằm xuống dưới đất. Cô trở thành một con chó rơi xuống nước nhếch hổ và giận dữ, nhục nhã; nhưng nhục nhã là thứ gì?Trần Niệm thét chói tai, giãy giụa, phản kháng; nam sinh áo thun trắng khẽ nheo mắt, lạnh lùng nhìn cô, nhưng không hề có động cô đụng vào miệng cậu, đôi môi mềm mại, chống đỡ hàm răng cứng hôi cô bị ghì chặt, hai người bị nghiền vào bụi đất. Bọn côn đồ khoái chí cười tính giờ, muốn đếm đến từ bỏ việc chống cự, từng giọt nước mắt nện vào mặt thun trắng lẳng lặng nhìn cô, không có một chút âm thanh.

thoi nien thieu cua anh va em